Đầu xuân kể một chuyện vui về mốt

Ông chồng tôi thỉnh thoảng cũng thích “nịnh tồ”. Mấy tháng trước đi Thành phố Hồ Chí Minh công tác, ông mua tặng tôi cái áo. Khốn nỗi ngay cả số đo của vợ ông cũng lơ mơ, láng máng nên chiếc áo cộc đến thảm hại. Vì sợ “hắn” buồn nên tôi có diện ở nhà cho hắn phấn khởi.
20160820-111006-drama-104-606x440-1644057489.jpg
Ảnh mang tinh min họa

Của đáng tội, mặc cái áo ngoại giao với chồng ấy, tôi cứ mất cả tự nhiên, hơi ưỡn một tý là hở rốn, cúi một chút là hở lưng. Ấy vậy mà mấy cô hàng xóm cứ nhìn nhìn, ngắm ngắm rồi đồng loạt đi may loại áo cộc cỡn như quà tặng của ông chồng đoảng vị của tôi. Một tuần sau đã thấy các cô trình diễn eo, lưng.

Thấy cái áo ngắn quá cũng chướng, vốn cũng bập bẹ nghề may, tôi mới tìm vải nối cho dài ra. Vì không có loại vải cùng màu nên tôi đành phải dùng loại khác màu. Do tay nghề thuộc loại xoàng nên khi nối nó mới nhăn nhúm và xòe ra. Tất nhiên cũng chỉ để mặc ở nhà. Chẳng hiểu sao mấy cô lại mắt tròn, mắt dẹt rồi bắt chước luôn, có điều vải của họ sặc sỡ hơn, cũng xòe xòe, tum túm.

Lại cái lần, do lạ nước tôi bị ghẻ, ngứa ngáy khó chịu quá, mặc áo chật lại càng không chịu nổi. Bởi chẳng đi dâu xa, tôi khoác luôn cái áo sơ mi của ông xã cho thoải mái và tiện “gảy đàn”. Thỉnh thoảng cũng phấp phới trước cửa nhà, chao ôi mấy cô hàng xóm lại bắt chước. Có cô người lùn một mẩu, mặc cái áo quá khổ trông cứ như cái nấm di động.

Chưa hết, cái lần ông chồng đoảng vị của tôi “xế” hai mẹ con đi chơi, chẳng biết mải ngắm cái gì mà nghềng ngoàng tay lái hất hai mẹ con tôi xuống rãnh, may không ai việc gì, chỉ rách mất mảng quần nơi đầu gối. Để tiết kiệm tôi may ốp một mảnh vải lên chỗ rách làm túi giả, cũng là kiểu con nhà nghèo. Chẳng dè, các cô hàng xóm lại học tập, quần đang lành bạt thêm một cái túi to đùng ở đầu gối mà chẳng để đựng cái gì cả.

Thân tình tôi mới hỏi một cô sao mặc áo không hợp khổ người thế, cô ráo hoảnh: - Em học mốt chị đấy! tôi còn nghe cô xuýt xoa với các bạn: - Chị ấy đi Tây về có khác, nhiều mốt cực.

Trời ạ, thì ra thế, hồi đi xuất khẩu lao động ở Cộng hòa dân chủ Đức, hằng ngày cắm đầu, cắm cổ làm việc kiếm tiền, có khi cả tháng không ra phố có biết mốt là cái gì đâu. Vậy mà tại chồng vụng, tại bị ghẻ và ngã xe máy tôi bỗng dưng trở thành nhà tạo mốt trứ danh.

Tôi kể câu chuyện vui của tôi không có ý gì xấu, chỉ muốn mong các bạn hãy ngắm mọi người và tự chọn cho mình một kiểu áo quần phù hợp nhất. Phải xuất phát từ “thực tế cơ thể” mình mà chọn màu, chọn vải chớ thấy thiên hạ loe mình cũng loe, thiên hạ bó mình cũng bó mà buồn./.

Minh Hằng