Khi đó tôi là Phó Tổng Biên tập Báo Bắc Kạn được Ban biên tập giao nhiệm vụ cùng nhà báo Trần Xuân Tiền, Trưởng phòng Trị sự tác nghiệp báo chí phản ánh hoạt động của Thủ tướng. Ông thật hiền, dễ gần và hút thuốc lá khiếp. Buổi làm việc của ông với lãnh đạo tỉnh kéo dài quá giờ trưa.
Kết thúc buổi làm việc, tôi và nhà báo Trần Xuân Tiền chuẩn bị sẵn tờ giấy trắng và bút, đề nghị Thủ tướng viết mấy dòng gửi bạn đọc báo Bắc Kạn. Tôi nghĩ, chuẩn bị vậy chứ không chắc Thủ tướng đã đồng ý với đề nghị của chúng tôi vì thời gian ngặt nghèo và nếu viết thì Thủ tướng chẳng biết sẽ viết gì trong lúc vừa đói, vừa mệt, vừa căng thẳng đầu óc bởi những vấn đề to lớn của tỉnh, của đất nước.
Nghe đề nghị của chúng tôi, lực lượng bảo vệ sợ ảnh hưởng đến sức khỏe và chương trình làm việc buổi chiều của Thủ tướng nên ngăn cản chúng tôi. Thật bất ngờ, Thủ tướng tươi cười, cầm tờ giấy từ tay tôi rồi ngồi xuống bàn, nói thân mật như chúng tôi là người nhà của ông vậy: “Ủa. Sao tối qua bọn bay hổng tới để tôi viết cho cẩn thận. Tối qua tôi nằm ở nhà khách có làm việc gì đâu”.
Nói rồi ông cầm cây bút nắn nót viết gần kín cả trang giấy. Chớp cơ hội, nhà báo Xuân Tiền chụp bức ảnh tôi đứng cạnh Thủ tướng và khi Thủ tướng rời hội trường, tôi tranh thủ chụp bức ảnh nhà báo Xuân Tiền với Thủ tướng. Bức thư trên được đăng trang trọng trên trang nhất của Báo Bắc Kạn ngày ấy./.